Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 5, 2023
Hình ảnh
Viết Cho Anh Những ngày nắng dần nhạt, nắng thu tháng 9 chẳng gắt như hạ, cũng chẳng nhạt như đông... cơn mưa không còn bất chợt và lòng cũng không còn đong đầy như nắng mùa xuân, Thu ghé qua mang cho ta nhiều nỗi niềm, có lúc là hoài niệm có lúc là mông lung và có lúc lại là trống rỗng...chẳng biết từ bao giờ em chẳng còn viết nữa, những câu chữ cứ lang thang đâu đó, không hình thù không ý niệm, nó như trôi dạt về một nơi xa xôi, nơi mà em là em của những ngày xưa , hay là em đã quên mất em tự lúc nào... Đôi khi viết không phải để cho ai đọc. Viết chỉ để lòng mình vơi dần bớt ưu tư, hơn nữa với những người cô độc viết còn là một cách giải thoát, những suy nghĩ cứ rối như tơ vò ngổn ngang qua hết ngày ngày tháng tháng. Ở Hà Nội này có nhiều chuyện quá, và chuyện cũ ở Hà Nội cũng nhiều như thế, nó cứ đeo đẳng em qua từng góc phố từng con hẻm...như chính những gì mà em thường mường tượng về cái thành phố này, một màu cũ kỹ và rêu phong. Thu Hà Nội, lai một mùa thu nữa, đẹp là thế nhưng c...
Hình ảnh
Đời! …23h đêm,mịt mùng u ám,một màn đêm bao chùm khắp nơi,ôm chọn lấy khu làng nghèo xơ xác.. văng vẳng tiếng ếch nhái,tiếng chó cắn ma từ đâu đó xa xăm vọng về…càng làm cho người ta ủ ê ,lạnh lẽo… Trong con xóm nhỏ,còn ngổn ngang bao cát,đá,..bóng đèn học mờ mịt hắt ra từ căn gác nhỏ đến ngôi nhà đang hé cửa.Ngôi nhà chỉ vẻn vẹn 25m vuông ,một góc sân nhỏ,một cái bếp nhỏ,một ánh đèn chưa đủ soi rõ mọi thứ , trống trải,tiêu điều… Họ là những người lao động ,lấy nhau và có một đứa con. Dường như với họ chưa có một đêm nào được ngủ sớm,được thảnh thơi ,ngon giấc.cuộc đời họ bị chi phối bởi thứ bột trắng,nước cất và kim tiêm,những giàng buộc về gia đình, tình yêu,trách nhiệm …. Họ nói chuyện to tiếng ,nhiều lúc cái chết đã vô tình nhắc đến, người chồng như mê mê tỉnh tỉnh,tinh thần và thể xác như dời bỏ nhau. Tôi biết,không ai muốn mình là nạn nhân của những thứ đó, nhưng cuộc đời như một cái bẫy, con người như thao túng như phó mặc,cuộc sống thiếu thốn cả tình thương khi người vợ tha hươ...
Hình ảnh
 MẢNH TÌNH Vẫn như mọi ngày, cô ngồi đối diện màn hình máy tính, ghi chép, lách cách với công việc, tập tài liệu sếp giao còn chất ngổn ngang trên bàn, cạnh đấy là tách coffe lạnh ngắt đã vơi đi nửa, nhưng mùi hương vẫn còn phảng phất, xa xa xuyên qua lớp kính dày cộp mà chỉ có nắng mới có thể xuyên vào là một cái cây đang thì rụng lá. Cô tròn xoe mắt, đã bao lâu rồi cô chưa để mắt sang những thứ gần gũi đến như thế, mắt cô xa xăm dần như đang lui về một khoảng không mênh mông thăm thẳm. Hà Nội mùa này đẹp quá, mùa cây thay lá ngả sang vàng nhưng nắng vẫn mãi ngủ nghê mà không đến... một cơn gió cũng đủ khiến mọi nặng trĩu ào ào trút xuống... “reng reng..gg..” .... đang suy nghĩ thì điện thoại cô rung lên, màn hình hiển thị dãy số lạ, vài giây sau dường như cô đã nhớ - số điện thoại có lẽ đến tưởng tượng thôi cô chưa từng nghĩ có ngày sẽ nhìn lại nó thêm một lần nữa. Cô chần chừ, bước vài bước tiến đến khung cửa kính, hít thở nhẹ nhàng và ổn định, chậm dãi bắt máy: - “Alo” - “Alo, ...