Viết Cho Anh Những ngày nắng dần nhạt, nắng thu tháng 9 chẳng gắt như hạ, cũng chẳng nhạt như đông... cơn mưa không còn bất chợt và lòng cũng không còn đong đầy như nắng mùa xuân, Thu ghé qua mang cho ta nhiều nỗi niềm, có lúc là hoài niệm có lúc là mông lung và có lúc lại là trống rỗng...chẳng biết từ bao giờ em chẳng còn viết nữa, những câu chữ cứ lang thang đâu đó, không hình thù không ý niệm, nó như trôi dạt về một nơi xa xôi, nơi mà em là em của những ngày xưa , hay là em đã quên mất em tự lúc nào... Đôi khi viết không phải để cho ai đọc. Viết chỉ để lòng mình vơi dần bớt ưu tư, hơn nữa với những người cô độc viết còn là một cách giải thoát, những suy nghĩ cứ rối như tơ vò ngổn ngang qua hết ngày ngày tháng tháng. Ở Hà Nội này có nhiều chuyện quá, và chuyện cũ ở Hà Nội cũng nhiều như thế, nó cứ đeo đẳng em qua từng góc phố từng con hẻm...như chính những gì mà em thường mường tượng về cái thành phố này, một màu cũ kỹ và rêu phong. Thu Hà Nội, lai một mùa thu nữa, đẹp là thế nhưng c...