Viết Cho Anh

Những ngày nắng dần nhạt, nắng thu tháng 9 chẳng gắt như hạ, cũng chẳng nhạt như đông... cơn mưa không còn bất chợt và lòng cũng không còn đong đầy như nắng mùa xuân, Thu ghé qua mang cho ta nhiều nỗi niềm, có lúc là hoài niệm có lúc là mông lung và có lúc lại là trống rỗng...chẳng biết từ bao giờ em chẳng còn viết nữa, những câu chữ cứ lang thang đâu đó, không hình thù không ý niệm, nó như trôi dạt về một nơi xa xôi, nơi mà em là em của những ngày xưa , hay là em đã quên mất em tự lúc nào...
Đôi khi viết không phải để cho ai đọc. Viết chỉ để lòng mình vơi dần bớt ưu tư, hơn nữa với những người cô độc viết còn là một cách giải thoát, những suy nghĩ cứ rối như tơ vò ngổn ngang qua hết ngày ngày tháng tháng. Ở Hà Nội này có nhiều chuyện quá, và chuyện cũ ở Hà Nội cũng nhiều như thế, nó cứ đeo đẳng em qua từng góc phố từng con hẻm...như chính những gì mà em thường mường tượng về cái thành phố này, một màu cũ kỹ và rêu phong.
Thu Hà Nội, lai một mùa thu nữa, đẹp là thế nhưng có lẽ em chưa bao giờ cảm thấy vui, đôi khi loanh quanh vài góc phố ở cái giờ mà ngoài đường chẳng còn ai, còn đó bóng dáng cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ, gió thu heo may lành lạnh, như một nàng thiếu nữ e ấp, khiếm lòng em càng thêm mênh mông thăm thẳm. Hít lấy hít để mùi hoa sữa, mùi hoàng lan thoang thoảng, mùi trái bàng chín thơm phức, tất cả em đơn giản gọi là mùi của mùa thu... Và rồi như những gì tự nhiên nhất -ta lại hoài niệm về ký ức mùa cũ... con người thật buồn cười, ký ức có gì vui sao nhớ mãi...
"anh à, mùa thu đó em cứ thế một mình trải qua, lặng lẽ và hoài mong, giữa Hà Nội vội vã này, em luôn tìm cho mình những góc yên bình, những quán xá đã từng có hình bóng anh len lỏi ở đó,bản thân sẽ cảm thấy an toàn đi phần nào. Hôm nay em chạy xe loanh quanh hồ Tây,cái lạnh se se nhưng mơn chớn lấy da thịt, đôi khi em như mộng mị,tất cả như hiện lên trước mắt- những đoạn ký ức của ngày xưa ngắn ngủi...những thước phim quay chậm trong ký ức.
Anh biết không, đôi lúc em cũng đã muốn tìm anh, thế rồi lại bận bịu quá, nhưng em biết có những thứ vẫn có thể cùng tồn tại với em,với bận rộn đó, anh biết là gì không?
- đó là nhớ nhung!"
em quen nhớ người từ khi mùa hạ đổ lửa đến mùa đông rét căm căm mưa phùn, rồi từ nơi phố phường chật hẹp đến hoàng hôn nơi hồ Tây mù khơi tít tắp.
Ngày đó anh từng nói, hiện tại và quá khứ chỉ cách nhau một tích tắc, khi kim giây chạy qua, kim phút dịch chuyển thì những gì ta đang có ở hiện tại sẽ lại lui về cái gọi là ký ức, nụ hôn vừa mới đây thôi, vòng tay vừa mới đây thôi, nụ cười ấy vẫn trong veo và đôi mắt nheo đi vì nắng. Tưởng như tất cả mọi thứ vẫn đang chạm vào ta qua từng xúc giác và mơn man trên mi mắt đã ướt đẫm nước mắt nhiều ngày, nhưng ta giật mình nhận ra rằng những điều đó lại là của ký ức mất rồi... sau này em mới hiểu , con người không ai ở mãi với chúng ta, nhưng những kỷ niệm thì sẽ luôn ở đó.
Âú trĩ nhất là khi...
con người ta cứ hoài cố chấp thương, cố chấp đợi một người, em vẫn không lý giải nổi họ có thể lấy động lực ở đâu để làm protein nuôi dưỡng lòng kiên trì ngốc nghếch đó. Và ấu trĩ là từng ấy thời gian em vẫn nhận mình là thứ người cố chấp như vậy!Thế đấy anh vẫn là chất liệu vô hình trong cuộc sống của em! nhân một ngày em nhớ người nhiều quá, hay mình đi uống vài ly!!
-Anh này, mình di uống vài ly chứ? ...
Ngày Cuối cùng Tháng 2, Hà nội tiết trời vào xuân, hoa sưa góc đường đang độ trắng xóa, năm trước cũng độ ấy có cuộc hẹn đầu tiên của hai con người xa lạ, mùa hoa năm nay em vẫn sau xe người, đi qua góc hoa sưa bên đường nhưng có lẽ là lần cuối. Tan tan rồi hợp, hợp rồi chia ly...Hai con người cứ luẩn quẩn hoài với nhau, một người không quên, còn người kia không nỡ từ chối. Vẫn con đường ấy, ngày tháng mới nhưng sao đi qua ta lại cứ trực trào lên những kỷ niệm cũ, người nhớ hay không em không biết, nhưng em không muốn quên dù chỉ là một mùi hương, âm thanh tiếng ve mùa hè, mưa phùn mùa đông rét mướt, Bông hoa đại em nhặt, bức tranh anh vẽ vội..đi qua cả nụ hôn đầu và đôi lần siết tay thật chặt...Đôi khi em nghĩ hay mình chỉ đang phóng đại cái sự nhớ nhung của bản thân mình với anh, nhưng không!! em không thừa nhận cảm xúc đấy da diết, mà nó đã trở thành thói quen, vui cũng nhớ, buồn cũng nhớ, đôi khi chân bước vội trên đường nhưng cũng không quên mong ngóng một bóng hình quen.Anh thực sự cái gì cũng giỏi! nhưng giỏi nhất vẫn là mang cho người khác hi vọng và tàn nhẫn dập tắt hi vọng ấy đi.
1:30 a.m,29/2
- Sao hôm nay em lại muốn gặp anh?
- vì em hôm nay là ngày đặc biệt,và vì em muốn gặp anh! mình làm vài ly chứ?
có lẽ vì 4 năm mới có một lần nên hôm nay trời thật đẹp, những gì vừa xảy ra cũng thật đẹp,anh vẫn là tín ngưỡng đẹp nhất trong lòng em dù cuối cùng những gai góc trong em sẽ bị tháng năm bào mòn, quay cuồng trong những guồng tấp nập, nhưng mỗi lần nhắc tới người, vẫn thấy hạnh phúc như lúc ban đầu.
cầm ly vang đỏ, và thực sự mong anh một cuộc đời bình yên, dẫu rằng hai ta sẽ phải rẽ hai hướng ngược chiều, nhưng đừng ngoảnh đầu lại! sẽ thấy em đứng đấy ôm trọn tình yêu cũ...
- Anh này, em thấy bầu trời,và anh ở bên trái, tim em cũng ở bên trái, và anh mãi trong tim em.
-Em yêu anh!
-hy vọng, em của 4 năm sau trở nên trưởng thành, giỏi giang hơn...đến đây cùng anh!và chai rượu vang để sãn trong cốp!
- Thôi em đùa đấy! em sẽ đến một mình...
"Rồi một ngày Chúng mình sẽ nhận ra Có những người yêu nhau nhưng chẳng thể giữ nhau trong bộn bề cuộc sống.Họ chỉ biết giành một chỗ trong tim gọi là “khoảng trống”
Cho những ký ức mãi khắc sâu hình bóng một người.Khi anh khoác lên bộ âu phục, trở thành chú rể của người khác, em sẽ lặng yên không nhắc đến sự điên cuồng khi xưa nữa. Khi em mặc vào chiếc váy trắng, trở thành cô dâu của người khác, anh vẫn như xưa, vẫn là giấc mộng thuở ban đầu của em.
Dương Thùy
Hà nội,29-2-2020

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này